Thằng Nhóc nghèo và cô tiểu thư đanh đá - Chap 5

Người đăng: Unknown on Thứ Tư, 9 tháng 4, 2014

Chap 5: Sự thật về tiểu thư
Tôi mở mắt ra thấy xung quanh toàn là màu trắng,như trên thiên đường. Tôi đùa chút thôi. Tôi thấy đầu óc quay cuồng,toàn thân ê ẩm. Mình đang ở đâu đây. Đang mơ màng thỳ tôi nge tiếng nói thuộc
-A thằng S tỉnh lại rồi a ơi. Thỳ ra là tiếng của dì tôi
-Con.n.n ở đ.â..u vậy dì. Tôi nói mà thở ko ra hơi
-Mày đag nằm ở bệnh viện chứ ở đâu con
-Sao lại ra nông nổi này hả con. Lúc này chú tôi mới lên tiếng
Tôi thỳ ko ưa kể lể như một thằg đàn bà nhưng vì tôi gét con nhỏ đó nên tôi mới kể hết sự việc cho chú tôi nge
-Biết vậy chú đã ko cho mày đi. Thôi mày nghỉ đi con ạ. Chú tôi lắc đầu nói. Tôi thấy mắt dì tôi cũng đã đỏ hoe từ lúc nào
Tôi hiểu cảm giác của họ. Tôi biết họ rất yêu thươg tôi. Nhưg chú dì ơi,con lớn rồi,con phải đi làm thôi,ko thể để dì chú nuôi con hoài vậy đc. Con đã mang ơn hai người quá nhiều rồi,đây là lúc con trả ơn hai người. Tôi lấy hết chút dũng khí cuối cùng còn lại,lên tiếng để dì với chú tôi đc yên tâm
- Dạ ko sao đâu. Con làm đc mà. Chú đừng lo lắng chi nhiều. Con lớn rồi mà.
Tôi thấy họ ko trả lời nhưng qua nét mặt tôi biết họ đã yên lòng phần nào
Đúng lúc đó thỳ ôg sếp của chú tôi bước vào,theo sau là con nhỏ T. Chú tôi chào ổg với con nhỏ. Tiến tới giườg tôi ôg sêp hỏi
-Con có sao ko. Sao người con bầm tím hết vậy. Chú nge con T nói nên chạy vô đây luôn. Có chuyện gì nói cho chú nge
Tôi định nói hết sự thật cho ôg sếp nge nhưng nhìn nét mặt sợ sệt của nhỏ T,tôi biết nếu ba nó biết sự thật thỳ nó sẽ khó mà sốg nổi. Thực sự là tôi rất gét con nhỏ này,thậm chí là căm thù nó nữa nhưg sao nhìn nét mặt nó tôi lại ko nỡ. Chẳng lẽ...
-Dạ. Dạ. Tôi ấp úng chẳng biết nói sao hết
-Con đừng sợ cứ nói hết ra đi. Là do con bé T đúng ko. Nói xog ổng nhìn qua con nhỏ. Mặt nó tái mét lại. Ko biết sao nhìn mặt nó mà tôi tuôn ra 1 tràng
-Dạ. Ko phải đâu bác. Lúc chiều con chở T về thỳ gặp bọn đầu gấu chặn xe xin tiền. Con ko cho nên bị bọn đó đánh thôi bác
-Có thật ko vậy T. Ổg hỏi qua con nhỏ. Nó chỉ gật đầu mà ko nói. Tôi giúp cô rồi cô cũg sẽ lại khinh tôi thôi.
Tôi liếc qua chú T,thấy chú đag định nói gì đó nhưg nhìn ánh mắt tôi nên chú lại thôi. Chắc chú cũg đã hiểu.
-Ừ. Bữa sau ko có con cứ đưa hết cho bọn nó. Ko thỳ hô lên cho mọi nguời biết. Thôi con nằm nghỉ đi. Khoẻ rồi hẳn đi làm cũng đc.
-Dạ. Con cảm ơn bác
Nói xog ổg rút ví đưa cho chú tôi 2 tờ 500k rồi dặn dò gì đó. Tôi liếc qua thỳ thấy nhỏ T đag cười mỉm nhìn tôi. Cất cái nụ cười giả tạo đó đi tiểu thư.
Nhưng trong cái xui thỳ nó lại có cái may...
Lúc này thì ôg sếp và con nhỏ đã về. Chẳng hiểu sao mới vừa gặp cái mặt nó xong thì tôi thấy trog người nhẹ nhỏm lạ thường. Ko lẽ... Ko bao giờ.
-Con có ăn chi ko,để dì mua cho
-Dạ thôi dì với chú cứ về đi. Con ko sao đâu. Con lớn rồi mà
-Vậy có đc ko con. À mà bác sĩ nói ngày mai con có thể xuất viện đc rồi đó
-Dạ. Vậy thỳ tốt quá. Dì với chú cứ về đi
-Ừ.vậy thôi dì với chú mày về. Có gì thỳ phải gọi báo cho dì biết.
-Dạ. Chú với dì về cẩn thận
Thật ra tôi thích cảm giác đc ở một mình hơn. Nếu nói chính xác hơn thỳ tôi là một người sốg nội tâm. Có lẽ tuổi thơ mồ côi,đơn độc đã làm nên con người tôi như bây giờ: cứng rắn và lạnh lùng. Những kẻ sốg nội tâm là nhữg kẻ hay tỏ vẻ lạnh lùng ở bên ngoài nhưng bên trog thỳ lại yếu đuối,đa sầu đa cảm. Chỉ 1 câu nói vu vơ thôi cũng làm họ phải trăn trở suy nghĩ. Tôi cũng chẳng phải ngoại lệ. Cứ nhớ tới những lời cay độc mà con nhỏ dành cho tôi,tôi lại càng thêm căm thù nó. Nhưng tại sao lúc nãy tôi lại giúp nó. Tôi ghét nó lắm mà. Chẳng biết mình đang làm cái gì nữa.
Ngắm hoàng hôn ở bệnh viện có lẽ là điều kinh hoàng nhất mà tôi từng trải qua. Giữa khoảng trời đỏ rực vang lên những tiếng khóc,tiếng xe cứu thương,tiếng muỗi vo ve nghe sao mà ảm đạm,u ám. Nó như bức tranh phát hoạ về tương lại của tôi vậy. Bế tắc trong cái vòng luẩn quẩn.
Nằm miết trên giường cũng chán,tôi quyết định đi dạo 1 vòng quanh bệnh viện cho khuây khỏa. Chọn 1 cái ghế đá sát với vườn hoa,mặc dù biết sẽ làm mồi cho muỗi nhưg hương thơm tuyệt vời của nó khiến tôi ko thể cưỡng lại đc. Giá như bây giờ có ba mẹ ở đây. Giá như...
Đang mãi mê ngắm cảnh thì bỗng "rầm" rồi lại "xoảng". Hình như là tiếng vỡ của vật gì đó. Tiếng ồn ào phát ra từ phía hành lang. Ko biết có chuyện gì mà người ta xúm đôg ghê vậy. Tôi tò mò tới xem. Ko hiếu kì ko phải dân Việt Nam.
Thì ra là 1 con nhỏ nằm bẹp dưới đất trôg rất thảm. Bên cạnh là cái cà mèn đã bị vỡ,cơm văng tung tóe. Chắc đi thăm ai mà vội vàg quá nên mới ngã. Lúc này trời tối quá nên tôi ko thấy rõ mặt nhỏ,nhưng cảm giác cứ quen thuộc làm sao. Nó ngước mặt lên nhìn tôi. Tôi cũng nhìn nó. Hai đứa nhìn nhau. Trời. Sao lại là nó. Sao nó lại ở đây?
Trời. Sao lại là nó. Sao nó lại ở đây?
Vâng người đang nằm bẹp như con nhái dưới đất chính là con T. Lúc này con nhỏ đã lồm cồm. Thấy tôi nó ko nói gì,nhưng đôi mắt thì đã ươn ướt. Chắc đau quá nên con nhỏ khóc thôi. Đáng đời. Quả báo. Nghĩ vậy thôi chớ dù sao co cũg là cô chủ của tôi,bố nó đã dặn tôi phải giám sát nó. Tôi hỏi câu cho lấy lệ
-Sao cô lại ở đây. Tôi tưởg nó tl đàng hoàng ai dè nó hét lên
-Tôi bị vậy chắc cậu vui lắm đúng kooo. Nói xog nó òa lên khóc. Thật sự là tôi đang đứng hình. Con nhỏ này quá đáng lắm rồi. Mọi ng xung quanh thỳ nhìn tôi cứ như tôi là thằng bỏ cơm theo phở vậy. Họ đâu biết con nhỏ hành hạ tôi như thế nào đâu. Tránh nhữg ánh mắt hiếu kì,tôi kéo con nhỏ ra ghế đá ngồi để hỏi cho ra nhẽ. Lỡ ba nó biết thỳ ko hay. À mà kì lạ sao nó lại đến đây đc. Con nhỏ vùng vẫy dữ dội quá phải mất vài phút tôi mới lôi nó ra đc
-Cô có sao ko. Sao cô lại ở đây. Ông chủ có chuyện gì hả cô
Con nhỏ vẫn ko tl,ngồi khóc ngon lành,hai tay thỳ xoa cái chân. Trời,lúc này nhìn xuống chân nó tôi mới để ý,chân nó lát một miếng máu chảy xuống tới bàn chân. Chắc đây là miếng lát đâu đời của con nhỏ đây. Tôi chỉ xuống chân con nhỏ rồi hỏi
-Cô đau chỗ này hả. Tôi tưởg an ủi đc nó ai dè tôi bị nó hét lần hai. Kịch bản thỳ vẫn như lần trước
-Ko thấy sao còn hỏi hả.huhu
Tôi chưa từng thấy đứa con gái nào như nó. Nhưng mà cũng đúng thôi. Tiểu thư mà. Tôi đành cố nhịn nhỏ
-Thôi cô ngồi đây đi. Để tôi đi mua ôxy già với băng gạt. Để máu ra nhiều quá thỳ nguy hiểm lắm.
Nó cũng ko tl. Khinh người vừa thôi. Nếu ko làm việc cho cô thỳ tôi đã bỏ mặc cô rồi. Tôi đứng dậy chạy ra phía cổng bệnh viện để mua thuốc. Ngoài đó có cái tiệm bán thuốc tây. Tôi mua 1 bình ôxy già,thuốc đỏ với miếng băng gạt. Chạy về phía ghế đá ban nãy,định bụng sẽ băng giúp cho con nhỏ. Thế nhưng cái ghế đá thỳ vẫn còn đó còn con nhỏ thỳ mất tiêu. Tôi nghĩ chắc con nhỏ đi rửa tay rửa chân,tính nó tiểu thư nên chắc quen sạch sẽ. Vậy là tôi đành ngồi chờ nó. Nhưng 5p rồi 10p,15p trôi qua tôi vẫn ko thấy con nhỏ quay lại. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng. Ko may nó có chuyện gì thỳ phải ăn nói sao với ôg chủ đây. Mới làm có ngày đầu mà biết bao nhiều chuyện xui xẻo xảy ra với tôi.
Tôi chạy vòng vòng đi tìm con nhỏ mặc dù cả người vẫn còn ê ẩm. Tôi đi quanh cái sân bệnh viện mà chẳng thấy con nhỏ. Cái bệnh viện này nhỏ thôi nhưnga chân nó bị vậy thỳ đi đâu đc. Mới nãy còn khóc bù lu bù loa mà. Tôi tìm lại một lần nữa cũg chẳng thấy nó đâu. Hết cách rồi tôi đành chạy về phòng lấy đt gọi cho ba nó thôi. Dù gì đó vẫn là cách tốt nhất. Tôi thỳ lại chẳng có sđt của con nhỏ nữa. Vừa bước lên cầu thang, tôi sững người lại. Phía xa trước cửa phòng tôi có 1 đứa con gái đứng đó. Dáng người này thỳ ko thể lẫn vào đâu đc rồi. Tôi mừng như vớ đc vàng,quên luôn cái lưng đang đau,chạy thật nhanh đến đó. Là con T,chắc chắn là con T rồi. Tôi vừa nói vừa thở
-Cô đi đâu vậy. Tôi nói đợi tôi đi mua băng gạt mà. Biết tôi tìm cô nãy giờ ko hả. Lỡ cô có chuyện gì tôi làm sao với ba cô đây
Đáp lại tôi là 1 nụ cười mỉm từ con nhỏ. Tôi thề đây là lần đầu tiên tôi thấy con nhỏ hiền lành dthươg như vậy. Khác hẳn với hình ảnh cô tiêu thư đanh đá sáng nay. Nhưg tôi nghĩ nó chỉ giả tạo thôi. Trước giờ nó đối xử với tôi như thế nào thỳ các bạn cũng thấy rồi.
-Anh đi tìm em hả?

{ 0 nhận xét... read them below or add one }

Đăng nhận xét